Niết bàn chi khuynh phúc
Phan_50
“… Nhi thần nhớ kỹ.” Đoan Mộc Dĩnh bĩu môi, hôn ngươi ngươi còn chê ta. Đoan Mộc Dĩnh ăn uống xong xuôi, tựa ở trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam nghỉ ngơi, Đoan Mộc Thanh Lam mở mắt ngẩng đầu nhìn bầu trời, sắc trời mờ mờ, sao mai lóng lánh, hắn lôi Đoan Mộc Dĩnh đứng lên, lên ngựa. Tất cả binh sĩ cũng lên ngựa, chờ hoàng đế ra lệnh một tiếng tiến công.
Cửa thành của Trác thành vừa mở, binh sĩ thủ thành mắt buồn ngủ mông lung, duỗi lại thắt lưng, chậm rãi buông cầu treo. Bách tính lui tới thưa thớt. Đột nhiên vùng quê sấm rền âm hưởng, những tảng lớn hắc sắc đông nghịt kéo tới, hàng vạn hàng nghìn binh sĩ cực nhanh lao vào, nhằm phía cửa thành. Binh sĩ thủ thành chưa kịp phản ứng, vừa có định hướng tướng quân thủ thành bẩm báo, đã bị vũ tiễn bắn chết. Bách tính trên đường đều hiểu rõ tránh né, bách tính nhìn kỹ, hắc sắc chiến kỳ bay cao trong gió, là quân đội của Tề quốc chúng ta! Dân chúng trong thành sôi trào, quan binh thủ thành Vệ quốc choáng váng.
Đoan Mộc Thanh Lam chạy ở phía trước, đối diện với tướng quân thủ thành của Vệ quốc, kiếm của Đoan Mộc Thanh Lam rất nhanh chợt lóe qua, cùng tướng quân thủ thành giao chiến. Đoan Mộc Thanh Lam quay đầu lại quát lớn: “Giết hết binh sĩ của Vệ quốc, để cho một người chạy thì mang đầu mình tới gặp!”
“Vâng!” Binh sĩ Tề quốc không lưu tình chút nào chém giết binh sĩ Vệ quốc.
Kỳ Duyên cùng Hạ Pháp chạy ào vào nha môn trong thành, quan viên nha môn vừa tỉnh ngủ còn chưa kịp rời giường, đã thấy tướng quân vận khôi giáp hắc sắc đứng trước mặt hắn.
“Tướng quân là người phương nào, muốn nộp lương thảo cũng chờ lão phu rửa mặt xong đã, vô lễ xông vào bên trong như vậy, không sợ lão phu xử tội các ngươi sao. Các ngươi một thân hắc sắc chiến giáp, người Vệ quốc sao có thể vận chiến giáp hắc sắc của Tề quốc, các ngươi rốt cuộc là người phương nào!” Lão quan viên râu tóc lộn xộn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại. (^o^ ngây thơ thế lão)
“Lão gia ngươi xem cho rõ ràng, ta là tướng quân Tề quốc, có thể nào không vận chiến giáp hắc sắc! Chúng ta không đến nộp lương thảo, chúng ta đến lấy thành của ngươi″ Trong đôi mắt hồng sắc (màu đỏ) của Hạ Pháp tất cả đều là trào phúng.
“Các ngươi là người Tề quốc, người Tề quốc đến chiến thành!” Lão quan viên như ở trong mộng mới tỉnh, chỉ cảm thấy hai chân vô lực, té trên mặt đất.
Chém giết quan viên ở Trác thành, lưu lại một trăm nhân mã trông coi Trác thành. Binh sĩ của Vệ quốc nằm la liệt trên đường, Đoan Mộc Dĩnh theo sát bên người Đoan Mộc Thanh Lam. Bọn họ lập tức thống lĩnh nhân mã chạy nhanh như bay, bọn họ muốn công chiếm những thành trì lân cận.
Chiến mã của Đoan Mộc Dĩnh chạy phía trước, xa xa hắn trông thấy một binh sĩ Vệ quốc cưỡi ngựa, giống như muốn đến thành trì phía trước truyền tin. Đoan Mộc Dĩnh hừ lạnh một tiếng, tháo cung tiễn xuống, vãn cung, chợt nghe “Sưu”, một thanh âm vang lên, vũ tiễn bay ra, binh sĩ Vệ quốc kia ngã xuống ngựa bỏ mình.
“Hảo tiễn pháp, quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên.” Lão tướng quân tán thán nói.
“Lão tướng quân quá khen.” Đoan Mộc Dĩnh nói, rất khiêm tốn. Đoan Mộc Thanh Lam gật đầu, nhi tử của mình tuy rằng không nhiều lắm, nhưng mỗi người đều xuất sắc, trong lòng vô cùng đắc ý.
Đoan Mộc Thanh Lam khiêu khích hỏi Đoan Mộc Dĩnh, “Dám cùng trẫm thi ai cưỡi ngựa tốt hơn không, Dĩnh nhi?”
“Có gì không dám, bất quá nhi thần thắng muốn thưởng.” Đoan Mộc Dĩnh lòng dạ hẹp hòi, thưởng cho cái gì, trước hết không nói.
“Hảo, đây chính là Dĩnh nhi nói, người thắng có thưởng. Bắt đầu!” Đoan Mộc Thanh Lam thúc mã cuồn cuộn, Đoan Mộc Dĩnh đuổi kịp phía sau hắn, một đường bay nhanh đi.
Đại quân Tề quốc trong ba ngày liên thủ thu thập thành, tin tức này đến được triều đình Vệ quốc đã là ngày sau. Vệ quốc quốc chủ Hạng Thiên Khải tức giận ném rơi tất cả trân bảo trên bàn, Hạng Thiên Khải tới tới lui lui, vừa đi vừa tức giận nói lầm bầm.”Hừ, những con quỷ Tề quốc, muốn chiếm lĩnh thổ địa của Vệ quốc chúng ta, cướp đoạt tài phú của chúng ta, hừ, vọng tưởng! Tướng quân binh sĩ các thành này, trẫm nuôi không bọn họ, một đám phế vật! Hừ!”
Dực Cánh ngồi ở trên ghế, híp mắt, “Bọn họ còn chưa ăn đắng, còn chưa biết điều. Đoan Mộc Thanh Lam chiến bại một lần, vẫn canh cánh trong lòng, nhị hoàng tử của hắn chết ở Vệ quốc, hắn có thể không muốn báo thù sao. Theo ý kiến của thần, thần đến Tố Vân cung mời cha cùng các sư huynh đệ, nhất định người Tề quốc có đến mà không có về.”
“Thật sao?” Hạng Thiên Khải bình tĩnh một chút tâm tình của mình, cũng ngồi ở trên ghế, đã đến tuổi trung niên nhưng khuôn mặt vẫn rất trẻ trung. Năm đó tiên tri cũng dùng ảo thuật trên chiến trường, nhưng Đoan Mộc Thanh Lam càng thêm lợi hại, ảo thuật của tiên tri đối với hắn vô dụng. Nếu không phải Phi Nhiễm an bài mật thám bên cạnh Đoan Mộc Thanh Lam, bọn họ nhất định đã thua. Lần này Đoan Mộc Thanh Lam tiến công rào rạt, chắc chắn là muốn san bằng Vệ quốc, trả lại mối nhục.
“Bệ hạ, Dực Cánh có bao giờ lừa người đâu, chỉ cần người muốn gì được đó, Dực Cánh lần không phải trăm phương nghìn kế giúp người đó sao. Lần này Tề quốc mạo muội xâm chiếm quốc gia của ta, phụ thân ta sao có thể mặc kệ. Huống hồ những thành trì bọn họ đánh tới, đều là những thành trì chúng ta từng chiếm lĩnh của Tề quốc. Trong những thành trì này người Tề quốc chiếm đa số, bọn họ ước gì lần thứ hai trở về Tề quốc, bởi vậy trong ba ngày có thể thu thập thành trì là do địa lợi nhân hòa. Kế tiếp bọn họ muốn tiến công thành trì của Vệ quốc sẽ không đơn giản như vậy, bách tính cùng quân đội của Tề quốc cũng không phải ngồi không, huống có chúng ta còn có người giúp đỡ, bệ hạ yên tâm đi.” Dực Cánh chẳng hề để ý, hắn đã định liệu trước, muốn mau nhanh thông tri Phi Nhiễm phái người đến hỗ trợ. Lần này tiên tri của Tố Vân cung toàn thể xuất động, trợ giúp Vệ quốc đánh Tề quốc. Ánh mắt Dực Cánh âm trầm, Đoan Mộc Thanh Lam có Kỳ Duyên bang trợ hắn, còn có tên tiểu hài tử chết tiệt Đoan Mộc Dĩnh, nhưng trong Tố Vân cung cao thủ như mây, các ngươi song quyền nan địch bốn chưởng (^o^ có thể hiểu là ít sao thể thắng nhiều), người cuối cùng chiến thắng sẽ là chúng ta!
“Ai, nghe ngươi nói xong, là ta dung túng người khác ngược đãi Đoan Mộc Dư đến chết, mới cho Tề quốc có cái cớ, bọn họ quang minh chính đại đánh Vệ quốc chúng ta, vì nhị hoàng tử báo thù, trả lại mối nhục.” Hạng Thiên Khải thở dài một tiếng, hối hận đã không kịp, năm đó Đoan Mộc Dư chỉ là một thiếu niên, đi tới Vệ quốc làm chất tử, lúc đó bao nhiêu người vì thiếu niên mỹ lệ này mà khuynh đảo. Đoan Mộc Dư ôn hòa thiện lương, nhưng không thích tiên tri. Thiếu niên này bị làm nhục đến chết, Hạng Thiên Khải vạn phần tiếc hận, khi đó hắn không nghĩ tới Tề quốc sẽ trả thù. Thám tử mật báo về, Đoan Mộc Thanh Lam hạ lệnh giết chết tướng sĩ Vệ quốc, nói với binh sĩ, nếu để một Vệ cẩu chạy thì dùng tính mệnh chính mình đổi lại. Thủ đoạn càng ngày càng độc ác vô tình, có thể thấy được hận ý của hắn có bao nhiêu cường liệt.
“Dực Cánh, thám tử nói Kỳ Duyên đi theo bên cạnh Đoan Mộc Thanh Lam, ngươi lần trước tới Vân thành tìm hiểu, sao không nghe ngươi nhắc tới Kỳ Duyên đang ở Tề quốc?” Hạng Thiên Khải đột nhiên hỏi chuyện tình Kỳ Duyên, trong lòng Dực Cánh cả kinh, hắn nhìn Hạng Thiên Khải, sắc mặt và ngữ khí nói chuyện rất bình thường, Dực Cánh yên lòng.
“Lần trước thần không có nhìn thấy Kỳ Duyên, không phải Kỳ Duyên đã chết sao, sao hắn lại ở Tề quốc?” Dực Cánh che giấu tâm tình ghen ghét, tận lực không biến hóa biểu tình.
“Hắn và Đoan Mộc Thanh Lam cùng một chỗ, hắn còn có nhi tử tên Hạ Pháp, con hắn là tướng quân của Đoan Mộc Thanh Lam.” Hạng Thiên Khải nhắm mắt lại, trong lòng đều nghĩ về dáng vẻ mỹ lệ của Kỳ Duyên. Nếu hắn còn bồi tại bên người mình thì mình sẽ không có nhiều ưu sầu như vậy. Kỳ Duyên luôn am hiểu ý người, luôn luôn nói, hoàng thượng phải tự mình quyết định, không nên luôn luôn dựa vào tiên tri. Hiện tại, mình là hoàng thượng, thế nào lại có cảm giác là con rối trong tay tiên tri, bị bọn họ nắm đi. “Các ngươi luôn luôn nói Kỳ Duyên dựa vào bề ngoài mỹ lệ mà giành được vinh hoa phú quý, trẫm hỏi ngươi, vì sao nhi tử của Kỳ Duyên có thể làm tướng quân, Đoan Mộc Thanh Lam không phải là một người có thể dưỡng phế vật, nếu như không có thực học, con hắn làm thế nào để trở thành tướng quân, không thể nói con hắn làm tướng quân vì hắn bò lên long sàn của Đoan Mộc Thanh Lam được, đó chỉ là cái cớ.”
“Con hắn là thủ lĩnh Bạc Nhân tộc, Đoan Mộc Thanh Lam thu phục Bạc Nhân, thủ lĩnh của bọn họ dĩ nhiên sẽ là tướng quân.” Dực Cánh khinh bỉ nói, nhi tử của Kỳ Duyên cũng không thấy lợi hại, bất quá bởi vì là thủ lĩnh mà thôi.
“Ngươi biết cái gì, Bạc Nhân thị một dân tộc cường giả, thủ lĩnh không có bản lĩnh sao có thể phục chúng. ÂnHạng Thiên Khải không hài lòng, Dực Cánh còn đang chửi bới Kỳ Duyên, nếu thực sự Kỳ Duyên là một phế vật, thế nào có thể dạy dỗ được một nhi tử làm tướng quân như vậy. Ai, đều tự trách mình quá tin tiên tri, cùng Tề quốc gây chiến tranh. “Người đâu, tuyên đại tướng quân cùng thừa tướng tới gặp trẫm.”
“Hoàng thượng, người muốn?” Dực Cánh hỏi.
Hạng Thiên Khải liếc mắt nhìn Dực Cánh, tựa như đang nhìn một người ngu ngốc, “Trẫm muốn phái binh nghênh địch, Vệ quốc có thể nào bị người khác xâm lược.”
Chính ở phía sau, hai thị vệ mang theo một hắc y nhân xông vào trong cung, hắc y nhân một thân bụi bặm nhận không ra dáng dấp, hắn cầm trong tay một kim bài thông hành, nhìn thấy Hạng Thiên Khải thì úp sấp quỳ trên mặt đất, hồng hộc thở dốc: “Bệ hạ, không tốt, Tấn quốc hướng quốc gia của ta khai chiến, đã chiếm lĩnh năm thành trì!”
“Cái gì!” Lân này Hạng Thiên Khải không còn ném trân bảo, mà là kinh ngạc nói không nên lời nói. “Nước ta cùng Tấn quốc không hề có hiềm khích, luôn luôn hòa thuận ở chung, vì sao Tấn quốc hướng quốc gia của ta khai chiến?”
“Đại tướng quân của bọn họ nói, tiên tri Phi Nhiễm phụng mệnh hoàng thượng, ép buộc tiên tri Tấn quốc mưu hại quân vương. Quân vương giận dữ, hạ lệnh đánh Vệ quốc, muốn bệ hạ hủy Tố Vân cung, giết chết tiên tri của Tố Vân cung thì bọn họ sẽ lui binh.”
“A… Đây là có chuyện gì, trẫm đâu bảo Phi Nhiễm cưỡng bức tiên tri Tấn quốc mưu hại quân vương.” Hạng Thiên Khải cất cao thanh âm, tức giận xanh cả mặt, toàn thân run lên, giơ ngón tay chỉ vào Dực Cánh: “Ngươi, ngươi, các ngươi dùng danh nghĩa của trẫm mưu hại quân vương của Tấn quốc, lá gan cũng quá lớn!”
“Bệ hạ, chúng ta cũng là vi người. Ngươi muốn nhất thống thiên hạ, Tấn quốc sớm muộn cũng là một cản trở, chúng ta buộc phải bỏ Tấn quốc. Gia phụ sắp xếp đã lâu, kiếm một người giả làm Tấn quốc quốc chủ để vu thao túng Tấn quốc. Không nghĩ tới Tấn quốc quốc chủ không có chết, Tề quốc giúp hắn đoạt lại hoàng quyền. Những việc này đều do Đoan Mộc Thanh Lam làm, Đoan Mộc Thanh Lam liên hợp Tấn quốc đánh Vệ quốc, bọn họ có âm mưu đã lâu.” Dực Cánh vì chính mình biện giải.
Biểu tình của Hạng Thiên Khải dữ tợn hung ác độc địa, hắn đi từng bước một hướng tới Dực Cánh, Dực Cánh sợ hãi nuốt nước bọt, Hạng Thiên Khải chưa bao giờ có vẻ mặt này đối với hắn, rất giống ác quỷ muốn ăn thịt người, sợ đến mức Dực Cánh không dám lộn xộn. “Gây họa cho quốc gia của trẫm, con dân của trẫm phải thay các ngươi thu thập cục diện rối rắm, ngươi cho mình là ai! Nói giúp trẫm chỉ là mượn cớ, trẫm không tin! Nếu như tiên tri của Tố Vân cung các ngươi không thể lui binh, cẩn thận trẫm giết sạch các ngươi!”
“Bệ hạ yên tâm, tiên tri của Tố Vân cung chúng ta sao có thể không đánh lại những người thường này, chúng ta là sứ giả của thần, lời nói đều là ý chỉ của thần, bệ hạ có chúng ta bảo hộ, có thiên thần ưu ái, người sợ cái gì, chúng ta có thể mượn cơ hội này diệt trừ những kẻ cản trở người nhất thống thiên hạ.” Dực Cánh lấy lại dũng khí, vô hạn tự tin, kiên định tin tưởng lực lượng của Tố Vân cung, hắn tin tưởng bọn hắn là sứ giả của thần, bọn hắn nói là thiên ý.
“Hừ!” Hạng Thiên Khải không nói thêm với hắn.
“Truyền ý chỉ của trẫm, trong vòng nửa canh giờ các đại thần đều phải tới nghị sự đường, không thì bãi quan về nhà!” Y bào của Hạng Thiên Khải vung lên, nổi giận đùng đùng, bước nhanh tới nghị sự đường, những tiên tri này không đáng tin cậy, mình phải dựa vào quân đội và tướng quân của mình. (^o^ muộn rồi anh à)
Đệ thất thập tứ chương
Vọng thành của Lương quốc vẫn phồn hoa náo nhiệt, Tang Gia nhận được bồ câu đưa tin của Đoan Mộc Thanh Lam, biết được tin tức của Tề quốc, âm thầm phái người mua lương thực dự trữ, bỏ ra gần một nửa gia sản chi cho quân đội Tề quốc dẹp yên Vệ quốc. Tang Gia nhàn lai vô sự, một thân bạch sắc cẩm tú trường sam, dò xét chung quanh Thiên Hương Minh, tìm hiểu tình báo của Lương quốc. Tang Gia đi qua hành lang, bỗng nhiên dừng lại tại một đại môn hắc sắc, bên trong cánh cửa phát sinh thanh âm khắc khẩu khiến cho Tang Gia hứng thú. Tang Gia bước đi thong thả vào đại môn, thị nữ vừa thấy chủ nhân đi tuần tra, tiến lên thi lễ, Tang Gia ý bảo thị nữ không cần lên tiếng. Thị nữ thuận theo, đối xử với Tang Gia như khách nhân, dẫn hắn tới một chỗ ngồi, dâng rượu ngon thịt tươi, liền thối lui đến một bên.
Giữa luận chiến đường của Thiên Hương Minh, bầu không khí áp lực giương cung bạt kiếm, nguyên nhân là Tề quốc cùng Tấn quốc khai chiến với Vệ quốc. Có người chủ trương Lương quốc hẳn là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, cùng Tề quốc và Tấn quốc phân chia Vệ quốc. Có người lại phản đối ý kiến, nói làm như vậy không nhân nghĩa, vô cớ xuất binh, sao không giúp Vệ quốc đánh Tề quốc cùng Tấn quốc. Lập tức lại có người mắng ngu xuẩn, tam quốc phân chia Vệ quốc mới là cách làm chính xác, quân chủ phát động chiến tranh còn muốn giữ danh tiếng sao? Lại có người chủ trương sự hòa thuận ở chung, nói các quốc gia thu binh, có vấn đề gì thì bốn nước tụ họp bàn bạc giải quyết… Ý kiến bất đồng không có cùng người ủng hộ, luận chiến đường thành nơi thi ai nhiều nước bọt hơn, nói nhao nhao ồn ào, thập phần náo nhiệt. Tang Gia không nói cái gì, không muốn tham dự trong đó. Hắn mặc kệ những người này, trong đó có tầng lớp quý tộc quan viên của Lương quốc cũng có sĩ tử, Tang Gia nhìn chung quanh bốn phía, phát hiện Trữ vương của Lương quốc đang ngồi ngay ngắn trong một góc, ngồi bên người Từ Thế Thanh, rượu thịt trước mặt bọn họ hầu như không được động qua (^o^ phí), trên cơ bản đều bọn họ đang nghe những người này nói chuyện, nhất là Trữ vương ôm cái bụng phì phì, bất động như núi. Tang Gia nghĩ cơ hội tới, giảo hoạt đảo hai tròng mắt.
Một người Lương quốc cùng một sĩ tử Vệ quốc tranh chấp, mặt đỏ tới mang tai, đứng lên đi đến giữa luận chiến đường, rất có khí thế đánh nhau. Hiện tại Tang Gia sợ nhất có người đánh nhau hủy phòng ở, gần đây thiếu tiền, lập tức đứng dậy khuyên can.
“Các vị chớ để tranh chấp làm mất hòa khí, tại hạ mong các vị bình tĩnh một chút, cho phép tại hạ có ý kiến.” Tang Gia rất giống ông ba phải, sắc mặt điển hình của người làm ăn. “Tại hạ có một lời khuyên nhủ các vị. Động hay không động việc binh đao tự có quốc quân quyết định, chúng ta ở chỗ này đánh nhau cũng không có lợi, lại lại lại, ngồi xuống xin bớt giận.”
Hai người vừa nghe cảm giác cãi nhau nửa ngày không có ích lợi gì, cuối cùng vẫn là quốc chủ quyết định, chúng ta gặp được quốc chủ cũng vô pháp nêu ý kiến, ở chỗ này tranh chấp cái gì. Hai người tương hỗ khách khí khách khí, trở lại vị trí của chính mình.
Tang Gia chậm rãi nói rằng, “Tại hạ nghĩ Vệ quốc gây xích mích cũng là do tiên tri xúi giục, có người nói nhị hoàng tử của Tề quốc tại Vệ quốc bị tiên tri hại chết. Tiên tri là quan chức gì, có thể khiến hoàng tử biệt quốc bị làm nhục đến chết, những tiên tri này giỏi hơn quốc chủ sao, mà quốc chủ Vệ quốc đối với những tiên tri này quá dung túng ỷ lại, hoàn toàn không có chính kiến, thật ra Vệ quốc là do tiên tri định đoạt hay quốc chủ định đoạt?”
“Có đạo lý, nếu như ngươi không nói thì chúng ta đã quên chuyện này.” Sĩ tử của Vệ quốc gật đầu, bọn họ thảo luận chiến tranh, nhưng đã quên mất vì sao Tề quốc lại khai chiến với Vệ quốc
“Ai cũng đều yêu thương người thân, giả như nhi tử của ta bị người giết chết, bị người khi dễ, ta cũng sẽ vì nhi tử báo thù. Huống chi Tề quốc quốc chủ vốn là căm hận Vệ quốc, vừa lúc cho hắn mượn cớ trả thù. Tề quốc quốc chủ là dạng người gì tạm thời không nói đến, hắn đối với nhi tử phi thường thương yêu, giả như ị hoàng tử không chết, trở lại bên người quốc chủ cũng sẽ cáo trạng Vệ quốc với phụ thân, nói xấu Vệ quốc, trận chiến tranh này không phải đột nhiên mà có.” Tang Gia hừ lạnh một tiếng, trào phúng nói: “Muốn trách thì trách Vệ quốc quốc chủ quá dung túng tín nhiệm tiên tri, chẳng trách người khác.”
Mọi người tỉ mỉ nghĩ, Tang Gia nói không sai, đại tiên tri Phi Nhiễm tại Vệ quốc giậm chân một cái đất rung, đại sự của Vệ quốc hắn đều tham dự. Ai, xem ra thực sự là tiên tri gây ra chiến tranh. Nghĩ đến binh sĩ Vệ quốc có thể bởi vì tiên tri mà chết, chưa xảy ra nhưng cũng muốn khóc rống.
“Còn có Tấn quốc quốc chủ, nghe nói tiên tri Phi Nhiễm bày mưu đặt kế ép đệ tử của mình hạ độc quốc chủ, dùng quốc chủ giả, treo đầu dê bán thịt chó, mưu toan khống chế Tấn quốc. Tấn quốc quốc chủ đại nạn không chết, giết quốc chủ giả đoạt lại quyền lực, phát binh đánh Vệ quốc, tuyên bố, chỉ cần Vệ quốc quốc chủ giết chết tiên tri, hủy Tố Vân cung mới lui binh. Vệ quốc quốc chủ đến bây giờ còn không có giết chết tiên tri, hủy diệt Tố Vân cung, có thể thấy được Vệ quốc đang lâm nguy.” Tang Gia nói ra cái nhìn của mình, mọi người nghẹn lời, quốc chủ của Vệ quốc dung túng tiên tri dẫn đến quốc gia bị công kích, quần chúng xúc động biện luận nửa ngày, cuối cùng đều trầm mặc không nói.
“Vị tiên sinh này, người xem thực lực của Tề quốc, bọn họ có thể trong vòng 3 ngày thu thập thành trì, tiên sinh đối với việc này có gì cao kiến.” Trữ vương rốt cục mở miệng nói, đôi mắt nhỏ mở lớn, nhìn Tang Gia, người này không giống sĩ tử phổ thông, hắn là người phương nào?
“Cao kiến của tại hạ chưa nói tới, những thành trì thu thập nguyên lai là lãnh thổ của Tề quốc, bị Vệ quốc giữ lấy, trong thành trì đa số là người Tề quốc, bọn họ chắc chắn muốn trở về cố hương? Trong vòng ba ngày bọn họ có thể thu thập những thành trì đó, là do mưu kế của hHếu thân vương Đoan Mộc Dĩnh.” Tang Gia mang theo một chút tự hào, vừa cười vừa nói.
“Nghe giọng nói tiên sinh hẳn là người Tề quốc? Ngươi biết chuyện này là do Hiếu thân vương lập mưu?” Trữ vương nhớ lại Đoan Mộc Dĩnh, một thiếu niên nho nhỏ bướng bỉnh, bị phụ mẫu sủng ái trong lòng bàn tay, có dung mạo tuyệt sắc, hiện tại hoàng thượng vẫn đối với hắn nhớ mãi không quên. Trữ thân vương không nhìn ra Đoan Mộc Dĩnh xuất sắc ở chỗ nào, “Hiếu thân vương còn ít tuổi, chưa từng ra chiến trường, hắn làm sao lập được kế sách này?”
“Tại hạ nghe đồng hương Tề quốc nói, các hạ có nghe không, Tề quốc cùng ngoại tộc chém giết nhau tại sườn núi bán mặt, mười vạn ngoại tộc đều chết, năm vạn nhân mã Tề quốc có thể chiến thắng mười vạn quân địch, người Tề quốc đều biết kế sách là của Hiếu thân vương. Hiếu thân vương cùng Nhân thân vương và Kính thân vương vốn là do Quý quý phi sinh ra, Nhân thân vương là chất tử bị hại chết ở Vệ quốc, Hiếu thân vương có thể không báo thù sao. Trong vòng ba ngày thu thập thành, đây là cảnh cáo phẫn nộ của hắn đối với Tề quốc. Đây là ý kiến của ta, chỉ nói một chút mà thôi, các vị không nên để ở trong lòng.” Tang Gia phi thường khách khí nói.
“Xem ra Hiếu thân vương thực sự là thông minh a, tiên sinh, Lương quốc chúng ta ở phía sau bang trợ ai là hay nhất?” Trữ vương còn nói thêm.
“Lời này nói như thế nào mới tốt ni, theo tại hạ, bang trợ ai không bang trợ ai tự có quốc chủ quyết định, tại hạ không dám vọng ngôn.” Tang Gia giả vờ thần bí, bỗng nhiên không nói, trở lại chỗ ngồi của mình nhắm mắt dưỡng thần.
Trữ vương cùng Từ Thế Thanh nhìn nhau, có lẽ người này nghĩ nói nhiều sẽ đắc tội với người, Vì vậy hai người ngồi đợi tân khách tán đi, Tang Gia ăn no uống đủ, muốn đứng dậy rời đi. Bọn họ mới đi qua ngồi đối diện với Tang Gia. Tang Gia giả vờ kinh ngạc, “Hai vị tiên sinh, có gì chuyện quan trọng muốn cùng tồn tại hạ thảo luận sao?”
“Ta đợi là có chuyện muốn thỉnh giáo vu tiên sinh.” Trữ vương thanh thanh tiếng nói: “Tiên sinh mới vừa nói phân nửa, một nửa nữa là cái gì, bây giờ bốn bề vắng lặng tiên sinh có thể nói ra không.”
Tang Gia thấy mục đích đạt được, cười lớn một tiếng, “Nguyên lai là hỏi tại hạ vì sao nói phân nửa, mới vừa rồi tại hạ thấy có nhiều người, không hề ít người Tề quốc cùng Vệ quốc, đúng vậy. Hiện tại không người, tại hạ cũng không giấu diếm ý nghĩ của chính mình. Tại hạ cho rằng hiện tại Lương quốc quốc chủ nên dành lại những thành trì mà thời tiên hoàng đã bị Vệ quốc đoạt đi.”
“Chúng ta không phải người lúc cháy nhà mà đi hôi của, danh tiếng sẽ bất hảo?” Trữ vương kỳ thực cũng muốn cổ động hoàng thượng xuất binh, thế nhưng nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, bỏ đá xuống giếng, nói ra thật khó nghe.
“Người thắng làm vua người thua làm giặc, đạo lý ngàn năm không đổi. Vì danh tiếng mà mất đi cơ nghiệp của tổ tiên sai, nếu như là tại hạ, cho dù không còn danh tiếng cũng muốn đoạt lại cơ nghiệp của tổ tiên. Tân quân đăng cơ đến bây giờ, cũng chưa có công tích gì, lúc này chính là thời khắc tuyệt hảo. Chả nhẽ để quốc thổ Tề quốc và Tấn quốc lớn mạnh vượt lên trước Lương quốc, sao Lương quốc không tham dự phân chia một chén canh.” Tang Gia vừa cười vừa nói. Bỗng nhiên Tang Gia đứng lên, cáo biệt Trữ vương và Từ Thế Thanh, “Tại hạ đã nói hết, sớm muộn gì Vệ quốc cũng bị biệt quốc nắm trong lòng bàn tay.”
Tang Gia cười tiêu sái rời đi, Trữ vương cùng Từ Thế Thanh vuốt vuốt râu mép, tính toán một chút việc Lương quốc phát binh. “Từ đại nhân, đi thăm dò xem người này là ai vậy.” Trữ vương nói.
“Người này ta đã thấy một lần, có người nói hắn là lão bản của Thiên Hương Minh . Thương nhân tin tức linh thông, huống chi là ở Thiên Hương Minh.” Từ Thế Thanh nói, “Đáng tiếc hắn là người Tề quốc, lại là một thương nhân.”
“Lương quốc không được cho người ngoại quốc nắm chức vị, đây là quy định của tổ tiên.” Trữ vương ôm bụng, cùng Từ Thế Thanh vừa đi vừa nói. Đôi mắt nhỏ dảo quanh, thị nữ cùng hạ nhân của Thiên Hương Minh đều quy củ hữu lễ, khách nhân tuy nhiều cũng không gây hỗn độn, có thể thấy được chủ nhân nơi này không phải người bình thường. Ai, Trữ Vương gia thở dài, nếu như người tài trong thiên hạ đều là người Lương quốc, thiên hạ không phải sẽ là của Lương quốc sao.
——————————————————-
Nguyệt Mịch hoàng hậu chán nản nằm ở trên nhuyễn tháp nghỉ ngơi, nàng lười biếng duỗi thắt lưng, hỏi nhũ mẫu Việt Mai bên cạnh.”Nhũ mẫu, gần đây ta nghĩ thân thể rất trầm trọng, tuyên ngự y khám cho ta một cái.”
“Vâng.” Việt mai lập tức phân phó người tuyên triệu ngự y, Nguyệt Mịch xuất ra hai búp bê vải, loay hoay xem, hồi ức cùng Trình Thu Vũ và Đoan Mộc Ngọc Hàn ở chung tràn về trong lòng, bọn họ thoả thích vui đùa, cười lớn. Hiện tại Trình Thu Vũ ở nơi nào, có tốt hay không, Đoan Mộc Ngọc Hàn có khi dễ hắn hay không. Nguyệt Mịch không muốn hắn bị người phụ, Nguyệt Mịch cũng không hạnh phúc, đối mặt một người nàng không thích, còn muốn cùng người này vượt qua suốt đời, nghĩ đến Âu Tuấn Trình trừ những lúc ở Lim điện, hắn thường lẳng lặng đứng yên lặng giữa cung thất, ngẩn ngơ một ngày đêm. Rất ít khi rút ra thời gian làm bạn với mình, trong lòng hắn không có ta, lòng ta càng không thể có hắn, chúng ta mà cũng gọi là phu thê sao? Thực sự là tương kính như băng! Nghe nói gần đây tiến cung không ít tú nữ, Tố Mạn kia cũng sẽ chậm rãi thất sủng, đáng đời.
Ngự y vội vã bào tiến cung, hướng Nguyệt Mịch hành lễ, sau đó bắt mạch cho nàng. Nguyệt Mịch nhìn biểu tình của ngự y, tựa hồ như mình không bị bệnh nặng, nàng an tâm. Ngự y đứng dậy hướng Nguyệt Mịch chúc mừng nói: “Chúc mừng Hoàng hậu nương nương, người đã mang thai hai tháng.”
Nguyệt Mịch vừa nghe nàng có hài tử, trong lòng một trận đại hỉ. Có một hài tử làm bạn với mình, nơi tịch mịch này sẽ vui vẻ cỡ nào.
“Nhanh đi bẩm báo hoàng thượng nương nương có thai.” Việt Mai lập tức phân phó tiểu thái giám nói cho hoàng thượng giá vui vẻ, tiểu thái giám vội vã đáp ứng một tiếng, lập tức phi nhanh, hoàng thượng nghe được tin vui sẽ ban thưởng cho người đầu tiên báo tin. (^o^ ha hả, tham thế em)
Tiểu thái giám vội vã, đến nơi hoàng thượng thảo luận chính sự, lại nghe thái giám nói hoàng thượng đã đến Lim điện, tiểu thái giám lập tức hướng Lim điện chạy vội. Vội vã tiêu sái tiến trước đại môn của Lim điện. Thái giám thủ vệ không hề khách khí, “Hoàng thượng đang cùng thị quân đại nhân, quấy nhiễu thánh giá, ngươi muốn chết sao.”
“Ta có chuyện quan trọng bẩm báo hoàng thượng, mời thông cáo một tiếng.” Tiểu thái giám nói, “Làm lỡ chuyện ngươi đảm đương nổi sao.”
“Ngươi quấy nhiễu thánh giá là tử tội, ngươi đảm đương được sao, ngươi đừng tưởng rằng là người bên cạnh hoàng hậu thì có thể tùy tiện đi vào Lim điện, nơi này là nơi ngươi có thể ra vào sao, lui ra đi.” Thái giám thủ vệ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, nên khi dễ người của hoàng hậu.
Tiểu thái giám trong lòng có khí, “Hảo, đây là ngươi nói, chúng ta nhớ kỹ.” Xoay người tiểu thái giám vội vội vàng vàng trở về, đi tới Hi Phượng cung của hoàng hậu, còn chưa đi vào trong viện tử, đã khóc to. (ô, sao mà em nì dễ thương ghê)
“Nương nương a, ngươi cần phải giúp nô tài làm chủ a.” Tiểu thái giám khóc đi vào Hi Phượng cung, Nguyệt Mịch trong lòng âm thầm vui vẻ, dự định chuẩn bị một ít đồ dùng trẻ con, chợt nghe tiểu thái giám khóc tiến đến, trong lòng hờn giận, sắc mặt trầm xuống, “Khóc cái gì, còn thể thống gì!”
Tiểu thái giám quỳ trên mặt đất, khóc lóc kể lể nói: “Nô tài đến truyền tin cho hoàng thượng, nghe được hoàng thượng ở Lim điện, nô tài đi tới Lim điện, thái giám ở Lim điện khi dễ nô tài, còn nói người bên cạnh hoàng hậu thì sao, thị quân của bọn họ là người được sủng ái nhất trong cung, hoàng hậu còn có địa vị gì.” (:o)
“Lớn mật! Một thị quân chỉ tương đương với phẩm cấp của một Tần phi, một thị quân nho nhỏ dám khi dễ bản cung. Hừ! Chờ coi.” Nguyệt Mịch hoàng hậu lãnh tĩnh một chút, Tố Mạn này là cái gai cái đinh trong mắt của ta, ta tất trừ. “Hỏi thăm một chút hoàng thúc Trữ vương điện hạ ở nơi nào?”
“Trữ vương điện hạ ở tại phòng nghị sự, nô tài mới từ phòng nghị sự đi tới Lim điện.” Tiểu thái giám sát sát nước mắt nói.
“Bản cung tới phòng nghị sự!” Nguyệt Mịch hoàng hậu cầm lấy khăn tay, tiền hô hậu ủng rời đi, mọi người cẩn thận hầu hạ, hiện tại hoàng hậu có thai, phải vạn phần cẩn thận. Hi Phượng cung cách phòng nghị sự không xa, bởi vậy Nguyệt Mịch không phải tốn sức đi tới phòng nghị sự. Sớm có tiểu thái giám cao giọng hô, “Hoàng hậu nương nương giá lâm!”
Trong phòng nghị sự, Trữ vương cùng mọi người thương nghị quốc gia đại sự, vừa nghe có người hô lớn Hoàng hậu nương nương giá lâm, trong lòng mọi người cả kinh, người hậu cung không được can thiệp triều chính, hoàng hậu đến phòng nghị sự làm cái gì. Mọi người lập tức hành lễ, Nguyệt Mịch hoàng hậu dáng vẻ muôn phần kiều mị đi vào phòng nghị sự, nói một câu: “Các khanh bình thân.”
Mọi người đứng lên về vị trí, bọn họ hai mặt nhìn nhau, hoàng hậu tới làm cái gì. Nguyệt Mịch đi tới bên người Trữ vương quỳ trên mặt đất, dọa Trữ vương nhảy dựng, vội vã nâng Nguyệt Mịch, “Hoàng hậu nương nương đứng lên mà nói, đây là làm sao vậy.”
“Hoàng thúc, hậu cung sở là phải đổi chủ, bản cung cầu người nói hoàng thượng để bản cung trở lại Tấn quốc thôi.” Nguyệt Mịch hoàng hậu chết sống không đứng dậy, mắt nước mắt lưng tròng khóc lóc kể lể.
“Có việc cũng đứng lên mà nói.” Trong lòng Trữ vương cũng cảm thấy kỳ quái, rốt cuộc là ai khi dễ hoàng hậu?
Việt Mai lập tức nâng Nguyệt Mịch hoàng hậu dậy, “Nương nương, người đang mang có thai không thể bi ai khóc rống như vậy, mau đứng lên a.”
Trữ vương vừa nghe hoàng hậu có thai, trong lòng cũng vui vẻ, ai không thích gia tộc mình thịnh vượng. Trữ vương hờn giận quát một tiếng: “Các ngươi đều là người chết sao, còn không nâng nương nương đứng lên.”
Mọi người nâng Nguyệt Mịch hoàng hậu đứng lên ngồi vào ghế, Nguyệt Mịch hoàng hậu sát sát nước mắt, bi thương hề hề nói: “Hoàng thúc, hôm nay bản cung biết được mình có thai, sai người nói cho hoàng thượng. Hoàng thượng đang ở tại Lim điện, người ở Lim điện không cho hạ nhân của bản cung đi vào, còn nói, thị quân của bọn họ tôn quý hơn hoàng hậu, hoàng hậu là cái gì. Hoàng thúc, người nói xem bản cung còn có thể ở chỗ này chịu nhục sao. Nguyên tưởng rằng xa xứ gả đến nơi đây, phu thê hòa thuận tử tôn hưng thịnh, hưởng thiên luân chi nhạc. Bình thường người của Lim điện… Ai! Quên đi. Bản cung nên quay về Tấn quốc là hơn. Tại Tấn quốc là đại công chúa, suốt đời cẩm y ngọc thực, vinh hoa phú quý, hà tất còn ở chỗ này chịu khinh bỉ.”
“Lớn mật! Phẩm cấp của thị quân bất quá cũng chỉ bằng Tần phi, cư nhiên muốn làm hoàng hậu!” Trữ vương tức giận mở lớn hai mắt, trong ánh mắt lộ hàn ý căm căm ý. Ngoại nhân gây thị phi trong hậu cung, ta tất trừ!
Sắc mặt của triều thần cũng xấu xí, hậu cung việc nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, thế nhưng quan hệ đến bộ mặt của hoàng thất, triều thần hẳn là nên đứng ra can thiệp.
Đệ thất thập ngũ chương
Nguyệt Mịch hoàng hậu cầm lấy khăn tay sát sát nước mắt, Trữ vương vỗ về Nguyệt Mịch hoàng hậu nói: “Hoàng thúc biết ngươi ủy khuất, ngươi trở về đi, hoàng thúc chắc chắn cho ngươi một cái công đạo.”
“Tạ ơn hoàng thúc.” Nguyệt Mịch hoàng hậu thi lễ với Trữ thân vương, trong lòng mừng thầm, ta muốn nhìn xem Tố Mạn ngươi sẽ được sủng ái bao lâu.
—————————————————–
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian